»—∙Wish & Hope∙—«
Chào mừng bạn đến với thế giới ước mơ và hy vọng!!
Nơi giấc mơ của bạn thăng hoa !!
[Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn> Signbse
»—∙Wish & Hope∙—«
Chào mừng bạn đến với thế giới ước mơ và hy vọng!!
Nơi giấc mơ của bạn thăng hoa !!
[Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn> Signbse
»—∙Wish & Hope∙—«
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

»—∙Wish & Hope∙—«

-‘๑’.:.•*Wïñ§s ؃ †hë [)ræm*•.:.-‘๑’_
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
27/1/2012, 11:36 pm
Kuroshi Miki
Kuroshi Miki
New member
New member
Giới tính : Nữ
Birthday : 29/01/1999
Đến từ : The Hell

[Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn> Vide
Bài gửiTiêu đề: [Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn>
http://khr-fanclub-mafia.forumvi.com

Title: Daughter of Mafia

Author: It's me, Kuroshi Miki

Disclaimer: Amano Akira's character ; Một số nhân vật là của mình

Genre : Action, có một chút humor nếu không thì đọc sẽ nhàm và buồn ngủ lắm...!

Rating: K chăng?

Status: Đang tiến hành

Warning: Chap này không có warning gì. Nếu có thì trước mỗi chap tác giả sẽ để warning.

Note: Lần đầu tiên viết fic dài, mong mọi người ủng hộ nhiều :chut: Xin đừng chọi gạch ném đá quá tay... :tt2:

Summary: Có một học sinh mới chuyển đến lớp Tsuna. Cô bạn này có một cái gì đó gọi là không-bình-thường. Tsuna sẽ làm gì?


________________________________________________________




CHƯƠNG 1



Hôm nay lớp của Tsuna có học sinh mới!


Tsuna chẳng mấy quan tâm cho lắm, nhưng cả lớp thì cứ xì xào bán tán về vấn đề này. Thầy chủ nhiệm lớp Tsuna bước vào, dẫn theo một học sinh nữ. Trông con nhỏ đến là kỳ lạ. Nhỏ có mái tóc nâu đen dài ngang vai. Tóc mái của nhỏ quăn tít. Đôi mắt màu tím của nhỏ mở to. Nhỏ khá cao, cỡ bằng Gokudera. Nhỏ còn cài một cái nơ màu đỏ to tướng trên đầu nữa.


Thầy giáo nói với cả lớp:


- Đây là học sinh mới của lớp ta. Các em làm quen với bạn ấy nhé.


Nhỏ mỉm cười với mọi người trong lớp, nói:


- Chào mọi người! Mình tên Akito Chiko. Cứ gọi mình là Chic-chan cho thân mật. Có gì thì các bạn giúp đỡ mình nhé!


Nhìn kỹ thì nhỏ cũng khá xinh. Thầy chủ nhiệm nói:


- Các em ngồi lùi xuống một hàng, để Chiko ngồi cạnh Tsuna.


Mọi người vô cùng ngạc nhiên vì cô học sinh mới lại được thầy xếp cho ngồi kế một học-sinh-cá-biệt như Tsuna nhưng cũng lật đật ngồi lùi xuống một hàng. Thầy giáo nói với nhỏ:


- Em ngồi cạnh bạn ấy nhé?


- Vâng! – Nhỏ đáp.


Nhỏ tiến đến chỗ kế bên Tsuna và ngồi xuống. Nhỏ xoay sang Tsuna, nói nhỏ:


- Xin chào, Đệ Thập nhà Vongola!


- Hả?! Cậu… nói gì vậy? – Tsuna hỏi, giọng hoảng hốt.


- Không có gì. Nhưng cậu cũng không cần tỏ ra hốt hoảng như thế đâu.


Rồi nhỏ lấy sách vở ra để bắt đầu tiết học.


Suốt buổi học, nhỏ tỏ ra mình là một học sinh ưu tú, giống như nhỏ muốn cạnh tranh với Gokudera vậy. Tsuna bắt đầu để ý đến cô bạn học sinh mới kỳ lạ này. Làm sao mà nhỏ có thể biết cậu là Đệ Thập nhà Vongola kia chứ?


Giờ ra chơi, nhỏ sán lại gần Tsuna.


- Reborn không đi cùng cậu à? – Nhỏ hỏi.


- Ừ, ừm... – Tsuna đáp - Nhưng... s… sao cậu lại biết Reborn?


- Rồi cậu cũng sẽ được biết thôi! – Nhỏ nhe răng cười.


- Đệ Thập!


Tiếng của Gokudera gọi Tsuna làm cậu hơi giật mình. Cậu quay sang Gokudera, nói:


- Ra là Gokudera-kun.


- Chào Tsuna! – Yamamoto đứng sau lưng Gokudera, vẫy tay với Tsuna.


- Tên ngốc bóng chày này, sao tôi đi đâu cậu cũng bám theo vậy? – Gokudera nhăn mặt nói.


- Có sao đâu! – Yamamoto nhe răng cười – Tôi và cậu đều đi gặp Tsuna thôi.


- A, ra là Hayato-kun và Takeshi-kun! – Chiko quay sang Yamamoto và Gokudera, nói.


- Học sinh mới của lớp mình đó à? – Yamamoto nhìn Chiko, nói.


- Ờ. – Nhỏ đáp. – Tsuna-kun giới thiệu tôi với bọn họ đi!


- Ngài có quen cô ta à, Đệ Thập? – Gokudera hỏi Tsuna.


- Không. – Tsuna lắc đầu quầy quậy – Tớ không hề biết cô ấy là ai cả. Chỉ có cô ấy đi theo tớ nãy giờ thôi.


- Dám làm phiền Đệ Thập à? – Gokudera móc từ trong người ra một đống bom, nói.


- Đừng, Gokudera-kun! – Tsuna ngăn – Chúng ta còn chưa biết cô ta là ai kia mà.


- Phải đó, Gokudera. – Yamamoto nói.


- Hayato-kun lúc nào cũng nóng nảy vậy nhỉ. – Chiko nhếch miệng cười.


- Các người thậm chí còn chẳng biết chúng tôi là ai kia mà! – Một giọng nói lạ vang lên.


- “Chúng tôi” ư? – Tsuna ngạc nhiên.


Đằng sau Chiko xuất hiện một đứa con gái. Đứa con gái có đôi mắt tím hồng, mái tóc đen mượt dài ngang lưng. Sau đầu nhỏ có kẹp một cái kẹp to tướng gắn con búp bê.


Đứa con gái nói:


- Đúng không?


- Thôi đi, Zen-chan! – Chiko nói với đứa con gái.


- Chị đừng cản em! – Đứa con gái la lên.


- Zen? – Tsuna há hốc miệng.


- Giống tên con trai phải không? – Chiko quay sang Tsuna.


- Ờ… ừm… - Tsuna đáp.


“Phải gọi là tên con trai luôn ý chứ!!”, Tsuna nghĩ.


- Đệ Thập! Tôi thấy hai người này không bình thường! – Gokudera nói.


- Ồ, đương nhiên là chúng tôi không bình thường rồi! – Chiko mỉm cười bí ẩn – Bởi vì các cậu cũng có bình thương đâu, phải không nhỉ? Người bảo vệ Bão, Mưa và Đệ Thập nhà Vongola?


- Sao… sao cô ta lại biết được điều đó chứ? – Gokudera thắc mắc.


- Lâu không gặp, Chic-chan, Zen.


Một giọng nói quen thuộc vang lên. Là Reborn! Chẳng rõ cậu ấy chui ra từ ngõ nào?? Nhưng


Tsuna không quan tâm đến điều đó. Cậu hỏi Reborn:


- Reborn! Cậu biết hai người này sao?


- Đương nhiên là tôi phải biết họ rồi, Dame Tsuna. – Reborn đáp, nhảy lên ngồi trên vai Chiko. – Bởi vì họ là con của bạn bố cậu mà.


- Cái gì cơ? – Tsuna nói, gần như hét lên. – Vậy… họ… cũng là…


- Phải. Họ cũng là thành viên của nhà Vongola. – Reborn đáp.


Tsuna gần như không tin vào tai mình nữa. Họ cũng là mafia sao?


- Tại sao tôi không hề được biết về họ? – Tsuna hỏi Reborn.


- Bố cậu đã giấu cậu đấy. Và ông ấy cũng dặn tôi là đừng nói cho cậu biết.


- Đừng có giấu tôi chứ!!!!!


- Thôi nào, Tsu-kun. Đằng nào thì giờ cậu cũng biết rồi mà. – Chiko nói với Tsuna.


- Đừng có gọi Đệ Thập là Tsu-kun!! – Gokudera khó chịu nói.


- Maa~! Bình tĩnh nào Gokudera! – Yamamoto nói. – Mặc dù tớ không hiểu lắm về chuyện này, nhưng cậu bình tĩnh đã nào!!


- Tên ngốc bóng chày im đi! – Gokudera quay sang Yamamoto, nói.


- Các ngươi làm gì mà tụ tập ở đó thế hả?


Hibari từ đâu xuất hiện. Cậu ta giơ tonfa lên, nói câu nói quen thuộc:


- Ta sẽ cắn các ngươi tới chết.


Tsuna ôm đầu, nhắm tịt mắt chẳng biết làm gì. Gokudera định chọi bom còn Yamamoto thì tìm cách ngăn Hibari lại. Chiko lôi từ đâu ra không biết một cuốn sổ tay nhỏ, nói:


- Anh là Hibari Kyouya, người bảo vệ Mây của nhà Vongola?


Hibari khựng lại, nhìn chằm chằm Chiko rồi nói:


- Cô là ai?


- Chiko. Akito Chiko. Cứ gọi là Chic-chan.


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết.


Không để Chiko kịp nói gì, Hibari quơ tonfa về phía nhỏ. Nhỏ giữ lấy một cây tonfa, đọc một đoạn ngắn trong cuốn sổ tay:


- Hibari Kyouya, 16 tuổi, sinh ngày 5 tháng 5. Niềm tự hào của Hibari chính là ngôi trường Namimori này.


Không để Chiko đọc tiếp, Hibari quơ cây tonfa còn lại về phía nhỏ. Nhỏ lập tức tránh được và nhảy lùi lại phía sau.


- Đồ động vật ăn cỏ yếu ớt. – Hibari nói.


- Oh, vậy ư? – Chiko nói, giọng hơi ngạc nhiên. – Động vật ăn cỏ cũng có cách tự vệ riêng đấy. Để tôi xem xem động-vật-ăn-thịt như anh có thể hạ gục được tôi không.


- Được. Ta sẽ cắn ngươi tới chết thật sự.


- Đùa thôi. – Chiko nhe răng cười – Tôi không hề có ý định gây hấn với anh. Bởi tôi đã biết thực lực của anh rồi.


- Phải. – Reborn gật đầu – Tốt nhất thì các cậu đừng nên dây dưa với Chic-chan. Thực lực của cô ấy thì chẳng có gì đáng kể đâu, chỉ cỡ hơn Hibari một tí là cùng.


- Có điều nếu bị hội đồng thì sẽ hơi khó khăn và có tỉ lệ thua là 80%. – Nhỏ mỉm cười.


- Đùa à? Mình tôi là đủ cắn chết cô rồi. – Hibari nói.


- Vậy ư? – Nhỏ đưa tay xoắn lọn tóc, nói. – Kyo-kun mà đòi thắng được tôi à? Kéo thêm cả Hayato-kun hay Takeshi-kun vô thì may ra đấy. Tôi chưa từng biết thất bại là gì đâu.


- Ta sẽ cho cô biết được thất bại là gì ngay bây giờ. – Hibari giơ tonfa lên, nói.


- Được. Sẵn sàng!


Mọi người lo nói chuyện, không để ý là Zen đang… xịt máu mũi khi vừa nhìn thấy Hibari.


- Đẹp trai quá… - Zen lên tiếng. – Đúng kiểu mà mình thích!


- Hả? – Chiko vừa đỡ những đòn đánh của Hibari, vừa quay lại nhìn Zen mà há hốc mồm. – Em nói ai cơ?


- Cái người mà chị gọi là Kyo-kun đó! – Zen mê mẩn nhìn Hibari.


- Đùa à? – Chiko vẫn vừa đỡ những đòn đánh của Hibari, vừa nhìn Zen với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận. – Đừng… có… mà… lấy… con… búp… bê… ra….


Zen không thèm để ý lời Chiko nói. Nhỏ gỡ cái kẹp gắn con búp bê ra, và…


- Thông báo: Đã khởi động chế độ kích hoạt bom cấp độ 3. – Con búp bê nói.


- Chết thật! – Chiko nhảy ra phía sau, giật lấy con búp bê từ tay Zen và ném nó lên trời.


BÙM!!!


Một tiếng nổ vang lên, chấn động làm rung rinh cửa kính. Các học sinh của trường Namimori ngước mặt lên trời nhìn. Con búp bê rơi xuống. Chiko nhặt lấy con búp bê, đưa cho Zen.


- Em nghĩ cứ thấy một ai đó đẹp trai và quăng bom về phía người đó là hay ho lắm à? – Chiko tức giận nói.


- Đâu, em đâu có nghĩ như thế. – Zen đáp. – Chỉ là tại vì…


- Tại vì cái gì?


- Tại vì…


- Phía sau kìa, Chic-chan! – Tsuna hét lên.


Chiko quay ra đằng sau. Hibari đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Nhỏ nhếch miệng cười, mặt nổi đầy gân xanh. Nhỏ nhảy ra sau đầu Hibari, nói:


- Đừng có làm phiền khi hai chị em tôi đang nói chuyện!


Rồi nhỏ đá cho Hibari một cú trời giáng vào đầu đủ để… nằm nhà thương vài ngày với người bình thường. Mà Hibari đâu có phải người bình thường! Phải rồi. Cậu ta là một con người bất-bình-thường. Thế cho nên Hibari chỉ bị… té đập mặt xuống đất và "trầy trụa một tí". Cậu đứng dậy và tiếp tục xông tới chỗ Chiko để… cắn nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên u ám. Nhỏ nói với Hibari bằng một giọng nói nghe mà… rợn tóc gáy:


- Vẫn chưa khôn ra cơ à? Thế này thì cậu đừng có mà trách tôi nặng tay nhé!


- Nói nhiều quá đấy, đồ động vật ăn cỏ. – Hibari quơ tonfa về phía nhỏ.


- Bình tĩnh nào, Hibari, Chic-chan. – Reborn nói. – Hai người vừa mới gặp nhau đã đánh nhau là sao?


- Không liên quan đến cậu. – Chiko đáp.


- Nhóc đừng làm phiền. – Hibari đáp.


- Hừm! Nếu đã thế thì tôi cũng không ngăn hai cô cậu nữa!


- H… Hi… Hibari-san! – Tsuna ấp úng nói. – Anh… anh rất yêu mến trường Namimori phải không?


- Việc đó cậu không cần phải hỏi. – Hibari đáp, vẫn đang tấn công Chiko dữ dội.


- V… vậy thì… anh đừng đánh nhau ở trong trường. – Tsuna nói tiếp. – Bởi… bởi vì anh không muốn… không muốn phá trường mà, phải không?


Hibari khựng lại. Cậu quay qua nhìn Tsuna, nói:


- Phải. Cậu nói đúng. Quả là tôi không muốn phá trường, như cậu nói. Thế cho nên… - Hibari xoay sang Chiko. – Hẹn khi khác ta so tài vậy.


- Ừm. Tôi cũng đồng ý. – Chiko gật đầu. – Dù sao thì tôi cũng không muốn cho mọi người trong trường biết được tôi là người như thế nào. Bởi vì, tôi không muốn tự phá vỡ hình tượng mình cố công tạo dựng từ khi vừa bước chân vào trường này cho đến bây giờ.


- Đợi đến khi đó đi. Cô chỉ cần bước chân ra khỏi trường thôi là ta sẽ cắn ngươi tới chết.


- Tôi chờ đấy, Kyo-kun. – Chiko nhếch miệng cười.


- Mà này, tôi cấm cô được gọi tôi bằng tên đấy. – Hibari lườm Chiko, nói.


- Tôi cứ thích gọi anh là Kyo-kun đấy, làm gì nhau nào?


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết. – Hibari giơ tonfa lên, nói.


- Này, Hibari. – Reborn nói. – Cậu không muốn phá trường đó chứ?


Hibari khựng lại. Cậu lườm Chiko, nói:


- Lần sau ta hứa ta sẽ cắn ngươi tới chết.


- Ừm. Nếu muốn thì anh cứ việc. – Chiko nói.


Hai “đối thủ” lườm nhau trong chốc lát rồi bỏ đi.


Hết chương 1


Chữ ký của Kuroshi Miki

Tài sản của Kuroshi Miki

Về Đầu Trang Go down
http://khr-fanclub-mafia.forumvi.com

27/1/2012, 11:37 pm
Kuroshi Miki
Kuroshi Miki
New member
New member
Giới tính : Nữ
Birthday : 29/01/1999
Đến từ : The Hell

[Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn> Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn>
http://khr-fanclub-mafia.forumvi.com

CHƯƠNG 2



Chẳng mấy chốc đã hết giờ ra chơi. Tsuna và mọi người lục đục trở về lớp để bắt đầu tiết học. Nhưng chẳng ai thấy Chiko đâu. Khi Tsuna hỏi Reborn thì tên Arcobaleno này chỉ trả lời:


- Cô ấy đi làm việc rồi.


- Làm việc gì cơ? – Tsuna hỏi.


- Nếu cậu muốn biết thì tự tìm hiểu đi. – Reborn đáp. – Trên sân thượng khu năm Ba đấy.


- Lẽ nào…


Tsuna lo lắng nghĩ. Liệu Chiko có lên đó thật không đây? Mà nếu Chiko có lên thì thật là đại họa! Cô ấy có thể sẽ đánh nhau với Hibari, và điều gì sẽ xảy ra sau đó thì… Cậu không dám tưởng tượng. Thực ra thì Tsuna cũng không biết nữa. Bởi cậu thấy cả Chiko và Hibari đều mạnh và có khả năng là ngang tài ngang sức nên cậu chẳng biết phải lo lắng cho ai. Nhưng người cậu lo lắng hơn là Chiko. Dù gì thì nhỏ cũng chỉ là một đứa con gái, làm sao có thể đánh thắng được người mạnh nhất trường Namimori chứ? Nhưng Tsuna không còn thời gian suy nghĩ nữa. Cậu sắp trễ tiết tiếp theo rồi đây! Cậu chạy nhanh về lớp học còn Reborn đã biến mất từ lúc nào…


Hibari vẫn nằm ngủ trên sân thượng trường như mọi ngày, nơi “bất khả xâm phạm” của-cậu. Hibari bỗng nghe thấy tiếng bước chân lên sân thượng, cậu đứng phắt dậy, tay cầm tonfa. Tiếng bước chân ngày một gần. Khi lên đến sân thượng rồi thì…


- Cô lên đây để làm gì hả? – Hibari hỏi.


- Ồ, để làm gì vậy nhỉ? – Chiko nhếch miệng cười, nụ cười của nhỏ như muốn chọc tức cậu – Tôi chỉ nhớ là tôi có việc cần phải lên đây để gặp anh thôi.


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết.


- Khoan đã nào. – Chiko nói. – Anh không muốn tôi đưa lại cho anh con vật này à?


Hibari khựng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào cái thứ mà Chiko đang ôm trên tay.


- Con chim này kêu tên anh nên tôi đoán nó là của anh. Chẳng biết có phải không.


- Hibari! Hibari!


Chú chim Hibird vẫy cánh kêu tên cậu. Cậu tiến đến gần Chiko, tay vẫn cầm tonfa.


- Tại sao cô lại có nó? – Hibari hỏi.


- À, tôi thấy nó nằm ở sân trường gần khu năm Ba. – Chiko đáp. – Lúc tôi tìm thấy nó thì nó bị thương ở cánh. Theo như tôi phỏng đoán thì hình như là có ai đó cố tình làm cho nó bị như vậy để khiêu khích anh.


- Hoan hô, đoán hay lắm. Nhưng sai rồi.


Chiko và Hibari nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Là Reborn! Tên Arcobaleno này đang ngồi trên hàng rào sân thượng. Reborn nhảy xuống.


- Ra cậu là tác giả của trò này à, Reborn-kun? – Chiko hỏi.


- Sai rồi! – Reborn – hay cái-thứ-giống-Reborn – nói – Tôi không phải Reborn!


Rồi đầu của cái-thứ-giống-Reborn rớt ra. Chiko nhếch miệng cười nụ cười nửa miệng. Rồi nhỏ nói bằng một chất giọng the thé nghe đến rợn người:


- Cậu thật chẳng khác trước tí nào cả, Reborn-kun à.


Chiko đặt chú chim Hibird vào trong lòng bàn tay Hibari, nói:


- Kyo-kun giữ tạm một chút. Tôi đi tìm Reborn-kun. Chắc chắn cậu ấy chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.


Nhỏ tiến đến chỗ cầu thang sân thượng, nhìn xung quanh. Rồi nhỏ đạp vào một góc tường, nói:


- Reborn-kun, ra mau. Tôi biết cậu đang ở đó.


Mảng tường chỗ Chiko đạp lên từ từ tróc ra, xuất hiện đằng sau là Reborn. Mảng tường đó biến trở lại thành chú tắc kè Leon và leo lên đầu Reborn.


- Hoan hô! – Reborn vỗ tay, nói – Chic-chan quả xứng là học trò của tôi!


- Ờ, học trò. – Chiko nhếch miệng cười – Tôi không bao giờ nhận cậu làm thầy tôi đâu, cũng như việc cậu nói tôi là học trò của cậu. Cái năm tháng kinh hoàng khi cậu ở nhà tôi ấy quả thực rất khó quên. Hẳn là Tsuna cũng khó chịu lắm khi mới có một gia sư như cậu.


- Ồ, cậu ấy còn không như cô, tìm đủ mọi cách để tống khứ tôi ra khỏi nhà. – Reborn cười hì hì. – Mà… đằng sau cô kìa.


Chiko quay đầu lại, thấy Hibari đang lao về phía mình.


- Không được đụng đến trường Namimori của-ta. – Hibari nói.


- Tôi chẳng đụng chạm gì đến trường Namimori của-anh cả. – Nhỏ đáp. – Chỉ có đế giày của tôi đụng thôi, phải không?


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết.


- Tùy anh. Nhưng tôi sẽ nghiền nát anh dưới gót giày của tôi như nghiền nát những con kiến trước khi anh kịp làm điều đó.


- Cô sẽ phải hối hận.


Hibari lao tới phía Chiko. Nhỏ nhếch miệng cười. Rồi Hibari thấy nhỏ vụt biến mất.


- Ơ kìa, phải để ý cả đằng sau nữa chứ!


Hibari quay đầu lại. Nhưng chưa kịp làm gì thì cậu đã bị Chiko dùng gót giày nhấn đầu xuống. Nhỏ nhếch miệng cười, nói:


- Thấy chưa, tôi đã nói với anh là tôi sẽ nghiền nát anh bằng gót-giày rồi mà.


Rồi nhỏ lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng:


- Ui chao, xấu hổ quá đi! Bị thấy hết trơn rồi!


Vài giây sau, Chiko bỏ tay ra. Nhỏ nhếch miệng cười, nói:


- Nếu anh còn muốn nhìn tiếp thì cứ việc c-h-ế-t dưới gót giày của tôi như thế đi.


Rồi nhỏ bụm miệng cười. Hibari vô cùng tức giận. Nhỏ nhấc chân ra khỏi đầu Hibari, nói:


- Đùa thôi, đừng giận nha.


Hibari gượng đứng dậy, máu chảy đầm đìa trên mặt cậu. Chiko phát sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của Hibari. Nhỏ tiến đến gần cậu, lo lắng hỏi:


- Anh có sao không? Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Thật đó!


Hibari hất nhỏ sang một bên. Cậu nhặt tonfa lên, nói với Chiko:


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết, đồ động vật ăn thịt đáng bị cắn chết.


- Ồ, nâng cấp tôi lên thành động vật ăn thịt rồi à? – Nhỏ mỉm cười. – Nhưng xin lỗi nhé, tôi thích làm động vật ăn cỏ hơn.


Rồi nhỏ biến mất trước mắt Hibari. Cậu liền quay đầu lại.


- Xin thứ lỗi, do tôi muốn kết thúc trận này nhanh vì anh đang bị thương mà không chịu nằm yên nên tôi đành phải dùng đến cách này. – Chiko nói.


Nhỏ rút từ trong người ra một cây gậy và đập vào đầu Hibari. Cậu lập tức lăn ra xỉu.





Hibari tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo hiệu giờ ra về của trường. Cậu ngồi bật dậy, không thấy Chiko đâu. Cậu nhếch miệng cười, nói với chính mình:


- Cuối cùng cũng tìm được một đối thủ xứng đáng. Akito Chiko.


- Tỉnh rồi à, Kyo-kun?


Hibari giật mình, nhìn về hướng phát ra giọng nói. Chiko cười toe, nói:


- Tôi phải xin nghỉ tiết sau đấy! Nói chuyện với anh lâu quá chừng.


- Đó không gọi là một cuộc nói chuyện, mà phải gọi là “một cuộc vật lộn nhỏ”. – Con bé đứng bên cạnh Chiko nói.


Chiko từ từ tiến lại gần Hibari, nói:


- Để coi nào, vết thương lành hẳn chưa…


- Tránh ra. Ta cấm ngươi lại gần.


Chiko đứng khựng lại. Con nhỏ nhếch miệng cười, nói:


- Tùy anh. Muốn vết thương rách ra thì cứ việc giận dữ đi. Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi sẽ đứng yên nhìn anh giận dữ.


- Cô…


- Còn muốn giữ cái mạng thì ở yên đó! – Nhỏ lớn giọng – Anh mà còn muốn vùng vẫy là tôi cho anh đi luôn bây giờ.


- Cô đe dọa ta đấy à? – Hibari nhếch miệng cười.


- Muốn thử không? – Chiko hỏi.


Rồi con nhỏ vụt biến mất. Hibari quay ngoắt ra đằng sau và thấy cả năm Chiko! Năm nhỏ lần lượt lên tiếng:


- Tìm xem ai là tôi thật nào?


- Anh chỉ có một lựa chọn thôi đấy.


- Chọn sai là anh đi chắc rồi.


- Ảo ảnh hay người thật?


- Nào, tìm xem tôi ở đâu đi nào!


Hibari không chút ngần ngại, cậu làm bùng ngọn lửa Dying Will màu tím lên và mở hộp vũ khí của mình ra. Cậu nói:


- Chẳng việc gì ta phải tìm ngươi là kẻ nào cả. Ta sẽ cắn hết tất cả các ngươi tới chết.


Hibari tấn công lần lượt các Chiko đang hiện trước mặt. Chúng cứ từ từ biến mất trước mắt cậu. Trong năm người đó không có ai là Chiko cả. Chúng chỉ là đám ảo ảnh vô tác dụng. Hibari bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.


- Cậu đang nhìn đi đâu vậy?


Chiko hét lên làm Hibari giật mình. Cậu quay ngoắt đầu lại, lao tới chỗ Chiko. Con nhỏ nhếch miệng cười, nói:


- Muốn hạ gục Chiko này là sớm cả mười năm đấy, Kyo-kun!


Rồi nhỏ lại vụt biến mất.


Zen đứng ở cầu thang dẫn lên sân thượng quan sát trận đấu từ nãy đến giờ cảm thấy hơi chán. Nhỏ thở dài và nghĩ: “Chị Hai lại đang đùa giỡn rồi, thiệt là…”


- Trốn như thế là hèn lắm. – Hibari nói – Có ngon thì ra mặt đi xem nào.


- Tôi vẫn đứng trước mặt anh thôi. – Chiko đáp.


Con nhỏ từ từ xuất hiện sau làn sương mù. Hibari nhếch miệng cười, nói:


- Cô thú vị đấy!


- Nếu đó là một lời khen thì tôi cảm ơn. – Chiko mỉm cười – Mà anh chưa biết lửa của tôi là gì nhỉ?


- Ta không quan tâm. Ta sẽ cắn ngươi tới chết.


- Thế là tôi lại phải “đùa giỡn” với anh thêm lát nữa rồi mới về nhà vậy.


- Hibari-san! Chic-chan!


Hai người quay ngoắt về hướng phát ra giọng nói. Tsuna đang đứng ở cầu thang dẫn lên sân thương khu năm Ba, cùng với Gokudera, Yamamoto và Reborn.


- Ai cho các ngươi lên đây tụ tập đông đúc như thế này hả? Ta sẽ cắn tất cả các người tới chết! – Hibari giơ tonfa lên, gằn giọng nói.


- Khoan đã nào. – Chiko nói sau làn sương mù. – Đối thủ của anh đang là tôi cơ mà?


Hibari lập tức quay ngoắt về phía Chiko, nói:


- Ta sẽ cắn ngươi tới chết trước rồi cắn đám kia sau, nếu ngươi muốn.


- Tôi sẵn sàng đây. – Nhỏ nhếch miệng cười nham hiểm.


Rồi cả hai lao vào đánh nhau. Tsuna quay sang Reborn, nói:


- Reborn! Cậu làm gì đó đi chứ! Chẳng lẽ cứ để họ đánh nhau như thế này mãi?


- Cậu sẽ là người ngăn việc đó, Tsuna. – Reborn đáp.


- Cái gì?


Đoàng!!


- Hai người dừng lại đi, Hibari-san, Chic-chan.


Hibari và Chiko quay ngoắt về phía phát ra giọng nói. Tsuna đang đứng đó, ngọn lửa Dying Will cháy rừng rực trên đầu cậu. Chiko mỉm cười nói:


- Thú vị đấy! Nếu cậu ngăn được chúng tôi, thì cứ việc! Nhưng thực ra thì, tôi cũng chẳng cần đến cậu ngăn cản đâu.


Nói xong, Chiko biến mất, trước mặt mọi người.


- Anh muốn cắn tôi tới chết quá nhỉ, nhưng tôi e rằng tôi sẽ kết thúc trận đấu này sớm thôi.


Hibari quay đầu lại, dùng tonfa đỡ đòn đánh của Chiko. Con nhỏ nhếch hai khóe miệng lên, nói:


- Khá lắm. Nhưng anh đâu thể đỡ hết tất cả đòn đánh của tôi, phải không nhỉ?


Rồi nhỏ giơ chân đá cho Hibari một cú ngã nằm ra đất. Không để cho cậu kịp hoàn hồn, nhỏ lấy cây gậy đập vào đầu Hibari.


Và, tất nhiên, Hibari lăn ra chết giấc.


- Thế là không để tôi làm gì sao? – Tsuna hỏi, ngọn lửa Dying Will của cậu từ từ tắt đi.


- Ừm. Mà chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói với cậu là tôi không cần cậu ngăn là gì? – Chiko cười khúc khích.


- Chị đúng là không biết “đùa giỡn với trẻ con”. – Zen khoanh tay nói.


- Ừm. – Chiko gật đầu - Nhưng trước gì đã lần nào chị nghe em nói thế khi chị “đùa giỡn” với đứa con nít nào đâu!


- K… Kệ em! – Zen đỏ bừng mặt.


- Ừ thì kệ. – Chiko đáp. – Mọi người! Phụ tôi băng bó cho Kyo-kun nào!


-Nhưng… Cậu có chắc là anh ấy không tỉnh lại khi chúng ta đang băng bó đấy chứ?


-Yên tâm đi! Không sao đâu! Nếu có gì thì tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm!


- Tại sao chúng tôi lại phải làm theo lời cô nói chứ? – Gokudera cằn nhằn.


- Maa~ maa~! Thôi nào Gokudera! – Yamamoto vỗ vai cậu. – Giúp cô ấy thì ta có mất mát gì đâu?


- Phải đó, Gokudera-kun! – Tsuna nói.


- N… Nếu Đệ Thập đã nói vậy… - Gokudera hơi đỏ mặt – Thì tôi sẽ giúp!


Chiko cười khúc khích. Rồi cả đám xúm lại băng bó cho Hibari.


- Xong rồi! – Chiko nói – Cám ơn mọi người nhé! Mai gặp lại!


- Tạm biệt!


Chiko và mọi người rời khỏi sân thượng. Họ đâu biết rằng, Mukuro đang ở đâu đó và theo dõi họ.


- Học sinh mới của trường Namimori à, thú vị đấy.


Hết chương 2


Chữ ký của Kuroshi Miki

Tài sản của Kuroshi Miki

Về Đầu Trang Go down
http://khr-fanclub-mafia.forumvi.com

[Fic viết] Series Daughter Of Mafia<Katekyo Hitman Reborn>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
»—∙Wish & Hope∙—« :: Trụ sở nhóm :: Fiction :: Fanfic-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất