. Title: Umbrella . Author: Owl + Sia . Genre: Romance, Psychological, Drama, General . Rating: 16+ . Warning: (tạm thời chưa có) . Notice: Khi chưa có sự đồng ý của tác giả thì không được mang fic post ở bất cứ đâu. . Note: Cám ơn các bạn đọc thân yêu của Owl. Chính vì các bạn mà mình mới được như ngày hôm nay. Đặc biệt gửi lời cảm ơn đến Milly - người bạn thân aka bạn đọc thân thiết aka người đòi nợ một thời của mình, vì đã luôn theo dõi cả quá trình trưởng thành trong nghề viết của mình, và cũng là người ủng hộ mình nhiệt tình nhất. Cám ơn Sia vì ý tưởng và nguồn thông tin quý giá để khai thác cho fic.
Prologue:
Anh…
… ngày trước luôn được cô đứng cạnh bên che ô cho. Bất chấp mưa to gió lớn thế nào, cô vẫn cứng đầu hét lên, “Tớ sẽ bảo vệ cậu!”. Anh từng nguyện sau này sẽ là người che chở cho cô suốt cuộc đời.
Thế nhưng chẳng ngờ, chính anh là là người phá chiếc ô đi, rồi ôm chặt lấy cô, ngăn không cho cô tìm chỗ trú thân, mặc cho cả hai cùng ướt sũng trong mưa. Bất chấp sẽ khiến cô bệnh nặng, anh vẫn mặc kệ, tham lam tự tận hưởng giây phút lãng mạn với người mình yêu, dù trong thâm tâm vẫn biết điều đó không thể kéo dài được lâu.
Anh…
… ngày trước vẫn luôn tìm cách phá hỏng chiếc ô của cô, giấu đi những chiếc áo mưa, khoái chí nhìn cô ấm ức chạy về nhà trong tình trạng ướt như chuột lột.
Sau này, anh lại là người luôn mang ô cho cô những khi mưa đến. Hai người dưới một chiếc ô nhỏ, thi thoảng lại bị mưa tạt ướt đến lạnh run, thế nhưng, lòng vẫn dấy lên cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Mẹ cô thường bảo, tuổi thanh xuân thích đắm mình trong những cơn mưa, lãng mạn thật đấy, nhưng không cẩn thận thì lại bị cảm lạnh, mà bị nhiều thì mệt mỏi lắm. Vì vậy, chỉ có người luôn cầm ô che mưa che nắng cho mình mới có thể nắm tay mình đi hết cuộc đời này…
1/5/2012, 2:52 pm
bá tước hoàng kim .:: Bá tước ngoan hiền ::.
Medal :
Giới tính :
Đến từ : nha` xac
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
Trích dẫn :
“Kuku…”
Cậu chau mày khó hiểu. Hắn cười?
“Kuhahahahahahahahahahaha…!!!”
Tiếng cười lớn vang lên đột ngột khiến cậu giật nảy mình, suýt tí nữa là té khỏi ghế. Cậu vuốt ngực, nhanh chóng định thần lại, thắc mắc tại sao khi không đối phương lại bật cười như thế.
Đột ngột đến choáng váng, đứa trẻ trở nên kích động. Nó lặp đi lặp lại tên cô không ngừng, và càng lúc càng nói nhanh hơn như điên loạn.
“Thằng bé này! Nó… nó bị gì vậy?”
Đông Vy kinh hoàng, vội vàng giật mạnh tay, nhưng vô ích. Cô không tài nào thoát khỏi sự nắm giữ cứng chặt kia. Cảm giác thật không khác bị ai đó đổ xi măng lên, khiến tay cô và tay cậu bé hóa thành một khối không thể tách rời.
“Buông tôi ra! Buông ra! Buông ra!”
Đông Vy thử giật tay đôi ba lần nữa, nhưng cậu bé kia tuyệt nhiên không hề bị lay chuyển. Cả cơ thể cậu cứ như một bức tượng đồng, hoàn toàn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, bàn tay nắm lấy tay cô như đã hóa đá, duy chỉ có nụ cười càng lúc càng méo mó và điên cuồng hơn.
“Cậu bé! Em bị điên à? Buông tôi ra nào! Buông ra coi!”
Tốt thôi! Không buông đúng không? Đừng tưởng đây là giấc mơ thì muốn tùy tiện đối xử với cô như thế nào cũng được! Cứ thế này thì đừng có trách!
Đông Vy giơ bàn tay còn lại tát thật mạnh đứa trẻ trước mặt. Nó hơi bật ngửa ra một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề buông cô ra.
“Lì lợm thật.”
Đông Vy lẩm bẩm, đoạn tát thêm mấy cái nữa vào má cậu bé, lần này dồn nhiều sức hơn so với cái tát đầu. Dù sao đây cũng chỉ là mơ, không phải là hiện thực, cô không cần phải nương tay với nó làm gì.
Quá đau đớn, cô thét lên, nước mắt chực ứa ra. Cô có thể cảm nhận được vết cắn đó đang sưng lên và bắt đầu rỉ máu.
“Em bị điên à? Bộ em là thú vật hay sao mà cắn người như thế?” Cô tức giận gào to, cố gắng không quỵ xuống, hai tay ra sức đẩy đầu đứa trẻ ra.
“Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không!...” Nó ép chặt đầu mình vào chân cô, miệng lặp đi lặp lại liên tục đúng một từ duy nhất như kẻ mất trí. Hơi thở nóng hổi của nó phả vào da thịt, vào vết thương sưng tấy của cô khiến Đông Vy không khỏi ớn lạnh.
Cơ thể cô run lên trong sợ hãi. Nhịp tim càng lúc càng trở nên hỗn loạn hơn. Mồ hôi lạnh không ngớt túa ra.
Có cái gì đó không ổn, rất không ổn ở đây! Đây chẳng phải là một giấc mơ hay sao, vậy tại sao cô lại thấy đau? Tại sao cô lại cảm thấy những gì mình đang trải qua trong mơ quá chân thực, từ cái ôm siết đến hơi thở của đứa trẻ? Đây… có thật là cô còn trong thế giới mộng không?
Cô phải làm sao bây giờ? Cứ để cho nó ôm cô như vậy cho đến khi chuyển mộng, hoặc cho đến khi Đông Vy ở thế giới thực tỉnh dậy, kéo cô thoát khỏi cơn ác mộng tồi tệ này, hay là tiếp tục tìm cách thoát thân?
Tìm cách trốn xem chừng không khả thi lắm. Đây không phải là thế giới thật, mọi chuyện vô lí nhất đều có thể xảy ra. Biết đâu được dù đã chạy thoát được một đoạn xa rồi, cô vẫn có thể bị đứa trẻ tóm lại thì sao? Xem ra phương cách đầu vẫn là giải pháp tốt nhất trong tình huống này.
Suy nghĩ đó khiến cô quyết định không chống cự, cũng không tìm cách vùng thoát thân nữa. Đông Vy thả lỏng người, để mặc cho đứa trẻ kia tiếp tục ôm cô. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình đang dần bình tĩnh lại, nhịp tim cũng ổn định hơn trước. Tuy nhiên, vết cắn ở đùi vẫn còn khiến cô có chút lo lắng. Nó vẫn không ngừng đau nhói lên, nhất là khi chạm phải hơi thở từ đứa bé trai.
Sau một quãng im lặng khá dài, đứa trẻ khẽ lên tiếng, giọng nói như đang mê sảng.
“Đúng rồi đấy, Vy Vy. Cứ như thế, cứ như thế này đi. Ở lại với tớ, đừng đi đâu hết. Đừng đi đâu cả, ở lại đây, ở lại đây với tớ… Vy Vy…”
Môi nó miết lên vết thương của Đông Vy. Theo cảm nhận da thịt, cô có thể thấy môi nó đang nhếch lên nụ cười hoang dại ban đầu.
Đông Vy bất giác nuốt nước bọt, người cứng đơ, da gà rởn lên. Cô thầm nghĩ, cái kiểu nói chuyện và hành động này thật sự không hề phù hợp với độ tuổi của nó.
Mặt cô dần nóng ran. Dù đây là giấc mơ, nhưng bị một người khác đối xử như thế, dù đó chỉ là một đứa bé, Đông Vy vẫn không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ cùng cực.
Theo như cô được biết, con người chỉ mơ thấy những gương mặt mà họ đã bắt gặp ngoài đời. Cô thật sự đã từng gặp một đứa trẻ dậy thì sớm như thế, hay là khi tính cách của nó bị giấc mơ của cô tùy tiện bóp méo?
Từ mảng đen tối của gương mặt không hoàn thiện, hai hàng nước mắt lăn xuống. Phát hiện đó khiến cô khựng lại.
Đứa trẻ buông Đông Vy ra rồi gào khóc nức nở.
“N… này! Sao thế? Sa… sao tự dưng lại khóc? Này, này!” Đây là tình huống bất ngờ nhất mà cô có thể ngờ tới. Cô lúng túng, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Nó không trả lời mà cứ mãi khóc lóc không thôi.
“Ê… này!” Trời ạ, cô đến điên lên mất thôi! Người cần phải khóc là cô mới phải! Đang yên đang lành, tự dưng bị kéo vào cái giấc mơ kinh khủng này, còn gì tệ hơn thế nữa?
“Trời ạ, làm ơn đừng có khóc nữa, được không? Đàn ông con trai gì mà mít ướt thế này! Tự dưng lại khóc lóc, chán quá đi.” Đông Vy thở dài quay người lại, đoạn quỳ một chân xuống, cúi người lau nước mắt cho cậu bé, “Con trai phải mạnh mẽ lên chứ, có thế sau này mới không bị ai ăn hiếp, cũng có thể bảo vệ những người mình yêu. Yếu đuối như vầy thì làm ăn được gì đây?”
Giờ nghĩ lại, Đông Vy cảm thấy hơi lạ. Cái bộ dạng cứng đầu, điên cuồng vừa nãy của nó đâu mất rồi nhỉ? Sao bây giờ lại hóa ra mau nước mắt như thế? Chẳng lẽ…
Đến khi cô ngộ ra được điều gì thì đã quá muộn.
Mọi chuyện xảy đến qua nhanh, đến mức cô chỉ kịp thấy cái miệng mếu máo của đứa trẻ trở lại với nụ cười rợn người ban đầu trong tích tắc. Nó đưa hai tay kéo đầu cô lại gần, và áp lên môi cô một nụ hôn phớt.
Phải. Đông Vy rất muốn gào lên như thế, sau đó đánh cho nó một trận nhừ tử vì cái tội dám đùa giỡn với cô như vậy. Nhưng, đó hoàn toàn không phải là giọng của cô, mà là của một đứa trẻ khác.
Chỉ một giây sau khi tiếng hét đó vang lên, gương mặt tên nhóc vừa cướp đi của cô một nụ hôn bị hứng nguyên một trái bóng đá. Nó ngã lăn ra đất, rên lên mấy tiếng đau đớn, đoạn nghiến răng, cố gắng gượng dậy.
Trước khi Đông Vy kịp hoàn hồn, cô đã bị ai đó kéo tay chạy đi.
“Chạy nhanh lên!”
Là đứa trẻ ban nãy vừa cứu cô.
Chạy cùng Đông Vy còn một người nữa. Đó là Đông Vy phiên bản nhỏ.
Vì cậu bé kia khá thấp so với Đông Vy, nên việc cậu bé đó kéo tay cô mà chạy khiến cô cảm thấy hơi khó di chuyển. Đông Vy tính bảo đứa trẻ đó buông tay để cô chạy cho dễ, nhưng chưa kịp mở lời, nó đã tự buông cô ra. Thay vào đó, nó nắm lấy tay Đông Vy nhỏ, đoạn dừng lại, cùng cô bé đó quay đầu lại về phía Đông Vy, mỉm cười rất tươi.
“Hơ…”
Cậu bé đó, nửa gương mặt cũng bị che đi mất giống như đứa bé trai kia. Lại một người xa lạ khác xuất hiện trong giấc mơ của Đông Vy, nhưng dường như cũng có mối liên hệ nhất định với cô khi còn bé.
Tại sao thế nhỉ? Chúng có vẻ như đã từng biết, thậm chí là thân thiết với cô, thế tại sao cô lại không nhớ ra chúng?
“Không cần phải nhớ ra.” Hai đứa trẻ trước mặt cô đồng thanh lên tiếng, cứ như chúng đọc được suy nghĩ của cô vậy.
“Hả?” Đông Vy ngớ người.
“Không cần phải nhớ ra.” Chúng nhắc lại một lần nữa. Trên tay chúng từ khi nào đã xuất hiện hai chiếc ô, một màu vàng, một màu hồng.
Hai đứa trẻ cùng lúc đưa ô lên, để mũi ô chạm vào trán của Đông Vy.
Như một phép màu, không gian xung quanh cô chợt bừng sáng, càng lúc càng lóa mắt.
Không kịp làm quen với cường độ sáng mạnh như thế một cách đột ngột, Đông Vy nheo nheo mắt, hai tay vội vàng đưa lên cản bớt những luồng ánh sáng đang chiếu thẳng vào mặt.
“Hãy quên tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đi.”
Đông Vy chợt cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, mắt từ từ díu lại.
Trong một vài giây ngắn ngủi trước khi thoát khỏi thế giới này, cô đã kịp nhìn thấy vài đường nét mơ hồ của gương mặt đứa bé trai cầm chiếc ô màu vàng. Nụ cười rạng rỡ của nó, khiến tim cô nhói đau một cách vô cớ.
. . .
“Ư…”
Vừa mới tỉnh dậy, Đông Vy đã thấy choáng váng kinh khủng, đầu nhức như búa bổ. Cô xoa bóp thái dương, thầm đoán chắc tại tối qua thức khuya xem phim nên mới thế.
Ngồi trên giường một hồi, Đông Vy cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. Loạng choạng bước xuống giường, cô chợt thấy đau đau ngứa ngứa ở đùi bên phải.
“Ui da!” Cô nhíu mày, tay gãi gãi chỗ ngứa “Muỗi cắn à? Xui thế không biết.”
Mắt nhắm mắt mở, cô không nhìn ra được, cái chỗ đang tấy đỏ lên ấy, thực chất là một vết răng còn mới.
Strix: chiều tối thứ bảy này, khoảng từ 6h đến 8h30 Strix: ở CLB MAX có tổ chức thi nhảy giao lưu giữa các nhóm trong khu vực Strix: anh cũng có tham gia trong đó Strix: em đi xem không? ^__^ Vy Vy: oa! Vy Vy: là nhảy hiện đại à? Như hiphop đúng không? Strix: ừ Vy Vy: nghe hấp dẫn quá >0< Vy Vy: chờ em tí nha Vy Vy: để xem lại lịch hôm đó có bận gì không ^^
Đã hơn mười mấy phút trôi qua, nhưng Đông Vy vẫn không tìm thấy cuốn nhật kí của mình.
“Kì lạ thật.” Đông Vy lo lắng “Rõ ràng tối qua, mình để trên bàn học mà, đâu có vất lung tung ở đâu đâu?”
Cô cố gắng lục lại ngăn bàn và các chồng sách vở, sợ rằng mình đãng trí nhét đâu đó mà quên đi mất. Thế nhưng, cô vẫn tuyệt nhiên không thấy tăm hơi cuốn sổ đó đâu.
Đông Vy tính chạy xuống hỏi mẹ xem bà có thấy cuốn nhật kí của cô không, nhưng lại chợt nhớ ra rằng, mấy bữa nay mẹ đã đi chơi xa với các dì hàng xóm, phải đến tận chiều mai mới về.
Sau một hồi loay hoay tìm kiếm vô vọng, Đông Vy thở dài chịu thua. Chợt nhớ ra đang chat dở với Thiên Lãng, cô vội vàng quay trở lại với chiếc laptop.
Strix: vậy em có đi được không? Strix: TT_TT Strix: sao em không trả lời anh vậy? Strix: vậy là em không đi à?
Biết ngay mà! Nãy giờ cô loay hoay khắp nhà chắc cũng gần nửa tiếng chứ ít gì! Đối phương không sốt ruột mới lạ!
Vy Vy: em kiếm cuốn nhật kí Vy Vy: trong đó em ghi chú lại lịch làm việc này nọ trong tuần Vy Vy: không hiểu sao lại không thấy đâu =.=” Vy Vy: lại thêm một cuốn nữa mọc cánh mà bay rồi =.=” Strix: sao kì vậy? Strix: em tìm kĩ chưa? Vy Vy: kĩ lắm rồi nên mới mất nhiều thời gian như thế đấy =.=” Strix: có khi nào em để quên ở đâu không? Vy Vy: đâu có đâu, tối qua em còn viết mà, để trên bàn rõ ràng =.=”
Cô còn nhớ tối qua, sau khi xem phim xong, cô còn ngồi ghi lại vài câu thoại yêu thích nhất trong phim vào cuốn nhật kí mà.
Strix: hỏi nhà xem có ai đụng vào cuốn đó không? Vy Vy: giờ nhà có ai đâu, ba bốn hôm nay em ở nhà một mình mà >< Strix: hay là bị… trộm? ==’ Vy Vy: trộm gì kì vậy? Vy Vy: lấy gì không lấy, lại đi lấy sổ của em >< Strix: đoán mò thôi mà, sao anh biết được? ==’ Strix: chứ làm sao mà cuốn sổ tự động mất được, đúng không? Strix: mà em ở nhà một mình à? Strix: nguy hiểm lắm đó, phải cẩn thận nha >< Strix: đừng có nói lung tung cho người ta biết là em ở nhà một mình >< Vy Vy: yên tâm, em đâu còn là còn nít đâu >0< Strix: em vừa nói với anh còn gì ==’ Vy Vy: hehe, em tin vào nhân phẩm của anh mà ^^
A, nãy giờ ngồi nói chuyện cuốn sổ, Đông Vy quên mất phải cho Thiên Lãng câu trả lời anh cần. Để xem nào, hình như cuối tuần cô cũng chẳng bận rộn gì cả, chắc cũng ngồi ở nhà luyện phim, thôi thì đi tới chỗ đó để giết thời gian vậy.
Vy Vy: à, chuyện ban nãy Vy Vy: em nghĩ là em đi được Strix: ^__^ ...
Cơ mà đi một mình cũng hơi buồn, Đông Vy tính rủ thêm vài người bạn thân đi cùng cho vui. Hy vọng là họ không bận gì vào hôm đó.
Ôi, mà nghĩ lại, cô vẫn thấy tiếc cuốn sổ quá! Hơn một năm qua, cô ghi chép vào đó không biết bao nhiêu thứ, từ chuyện lặt vặt trong ngày, bí mật riêng tư, rồi cả các bài cảm nhận, lời bài hát này nọ. Không tiếc tiền mua cuốn sổ, tiếc cái công viết hơn…
Nghĩ đến đây, Đông Vy giật mình. Nếu như đúng như lời Thiên Lãng, cuốn sổ của cô bị trộm mất, vậy thì… ai đã trộm nó?
Tại sao mà hắn vào được nhà cô?
Tại sao chỉ lấy mỗi cuốn nhật kí?
Tại sao...?
Tại sao...?
Tại sao...?
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra mà không ai có thể trả lời giúp cô. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đông Vy vội vàng tắt laptop, chạy khắp nhà kiểm tra, thế nhưng, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy có kẻ đã đột nhập vào nhà cô.
Có lẽ... không phải do trộm đâu nhỉ...
Có lẽ là do bị lạc mất đâu đó... Mình nên kiếm thêm lần nữa...
Đông Vy nuốt nước bọt, cố gắng ép mình suy nghĩ theo chiều hướng đó. Thế nhưng, cô vẫn không tài nào thoát khỏi cảm giác lo sợ bất an đang ngày càng lớn trong lòng.
Cô kiểm tra tất cả các chốt khóa, kéo hết các rèm cửa lại, sau đó chạy thật nhanh về phòng, nhảy lên giường ngồi và trùm chăn kín người. Ánh mắt vô thức hướng ra phía ngoài cửa sổ phòng.
Mình vẫn còn phải ở nhà một mình...
... thêm một ngày nữa...
… Skylark: sao ta không trộm nhật kí của cô ấy nhỉ? …
Tài Sản Tài Sản:
Được sửa bởi Owl ngày 9/5/2012, 10:42 pm; sửa lần 4.
Được sửa bởi Owl ngày 9/5/2012, 10:42 pm; sửa lần 4.
8/5/2012, 7:01 pm
Waka-mirasaki Piccola Principessa
Medal :
Giới tính :
Birthday : 21/04/1996
Đến từ : Bầu trời ước mơ và hy vọng
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
à *phun máu*~ Hay quá tềnh êu ơi ~ Bấn~ Đợi chap ~ mún đọc nữa quá
Tài Sản Tài Sản:
8/5/2012, 7:58 pm
Owl Moderators
Giới tính :
Birthday : 18/11/1994
Đến từ : Yellowstone Forest
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
Mình post chap này từ trưa đến giờ, mới có mỗi tềnh yêu cmt cho mình. Còn nghĩ chap này dở quá nên mọi người đọc thấy nản không muốn cmt nữa chứ Cám ơn tềnh yêu nhiều lắm. Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để viết tiếp chap mới thật nhanh
P/S:Lúc viết thấy nhiều lắm mà, tận 11 trang word chứ ít gì, sao lúc post lên bóp lại còn tí tẹo thế này?
Tài Sản Tài Sản:
8/5/2012, 8:46 pm
Waka-mirasaki Piccola Principessa
Medal :
Giới tính :
Birthday : 21/04/1996
Đến từ : Bầu trời ước mơ và hy vọng
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
Owl đã viết:
Mình post chap này từ trưa đến giờ, mới có mỗi tềnh yêu cmt cho mình. Còn nghĩ chap này dở quá nên mọi người đọc thấy nản không muốn cmt nữa chứ Cám ơn tềnh yêu nhiều lắm. Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để viết tiếp chap mới thật nhanh
P/S:Lúc viết thấy nhiều lắm mà, tận 11 trang word chứ ít gì, sao lúc post lên bóp lại còn tí tẹo thế này?
Trưa giờ tớ đi thi ~ Ko có thời gian đọc ~ Giờ mới đọc ~ Cơ mà hôm nay mn onl ít~ Nên ko ai cmt là phải ~ Cố lên tớ ủng hộ tềnh êu~ Anou ~ Forum có phần réize font chữ nên ít là phải =))
Tài Sản Tài Sản:
9/5/2012, 6:14 pm
Owl Moderators
Giới tính :
Birthday : 18/11/1994
Đến từ : Yellowstone Forest
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
Cám ơn tềnh yêu nhiều
Btw, đã edit lại khúc cuối của chương 7
Tài Sản Tài Sản:
9/5/2012, 8:22 pm
bá tước hoàng kim .:: Bá tước ngoan hiền ::.
Medal :
Giới tính :
Đến từ : nha` xac
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
thanks phát =]] đi chơi xong rồi com sau =]] thanks
Tài Sản Tài Sản:
9/5/2012, 10:16 pm
erementar New member
Giới tính :
Birthday : 24/11/1997
Đến từ : Tp HCM
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
@Owl-san: Ák bấn bấn, e bấn loạn rồi ahahaha, hay quá đi chờ chờ cháp mới của chị
Tài Sản Tài Sản:
29/5/2012, 5:24 pm
Waka-mirasaki Piccola Principessa
Medal :
Giới tính :
Birthday : 21/04/1996
Đến từ : Bầu trời ước mơ và hy vọng
Tiêu đề: Re: [Fiction] Umbrella
@ HA : sr tềnh êu ~ Giờ tớ mới nhớ việc này =w= Tội lỗi quá 7 chap = 350$ Bonus thêm 100$ Tổng cộng 450$
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.